Đỗ Hồng

Cõi Đi Về



Vài năm nữa, ai còn và ai mất?
Cõi đi về như một cuộc phù du
Đường ngày mai sao vắng vẻ mịt mù
Ai sánh bước cùng ta về thu chết?
 
Hãy bước tới và đừng than mỏi mệt
Ngồi xuống rồi khó đứng dậy em ơi!
Theo chân ta đi khắp bốn phương trời
Mượn thế giới làm nhà đêm trú ngụ
 
Lòng mở rộng, ta mời em vào ngủ
Lửa nhiệt tình chưa đủ tỏ dung nhan
Muốn đưa em lên tận cõi thiên đàng
Nhưng cổng khóa ngàn năm còn nuối tiếc
 
Đời còn lại, mỗi ngày là bữa tiệc
Đĩa ân tình lưng nhẹ chút dư hương
Nhớ thuở xưa ta nuốt cả phong sương
Giờ răng lợi chỉ là đồ trang sức
 
Sáng mở mắt, ta chờ niềm vui thức
Sống một ngày cho trọn nghĩa nhân gian
Nhìn sau lưng, ngày tháng đã phai tàn
Cạn ly rượu để quên đời phía trước
 
Rồi sẽ có một ngày buồn xuôi ngược
Đưa tiễn nhau lần cuối phút ngậm ngùi
Dấu chân trần đành dứt bỏ cuộc vui
Khi trái đất vẫn quay vòng luân vũ
 
Đỗ Hồng

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 5 tháng 3 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "Cõi Đi Về"